Lê Văn Bỉnh
Một người sống còn
Sau biến cố với mấy mươi nhát dao đâm vào thân thể
Và một người sắp chết một cái chết không bình yên
Sau những năm dài bệnh hoạn triền miên
Ông thích chọn trường hợp nào
Vị học giả già châu Phi vui tính hỏi tôi khi ông nằm trên giường bệnh
Sống vẫn hơn
Tôi trả lời ngay bằng nghĩ suy chức nghiệp
Nhưng cũng chia xẻ
Về những tháng năm dài trải nghiệm trong các trại tù cải tạo quê nhà
Bốn mươi năm sau hồi tưởng
Vẫn còn đau đớn xót xa
Vâng ông bảo cái chết không bình yên không có gì đáng sợ
Chỉ thương cho thân nhân nhìn nghĩ về mình
Hôm nay và ngày mai khi mình đã vắng bóng trên cõi đời này
Thượng Đế tạo tôi ra
Để làm đẹp vương quốc của Ngài
Ngài may mắn nếu tôi đóng góp được điều hay
Và rủi ro khi tôi làm nhiều điều xấu
Ngài sẽ không màng về sự thiếu vắng của tôi
Là Một Nhà Giáo Dục Vĩ Đại
Ngài muốn con người luôn tư duy về những việc mình làm
Chúng ta còn biết làm gì hơn trong khi còn lây lất
Nhưng quả tình tôi không biết tôi suy nghĩ để làm gì
Hay chỉ để chia xẻ một chút với ông và con cháu
Chưa bao giờ tôi muốn trở lại trần gian này thêm kiếp thứ hai
Cuộc sống con người chưa bao giờ dễ
Ông mỉm cười khi bắt tay tôi từ giả
Nụ cười thân thiện đó
Cái lạnh bàn tay ông
Đến hôm nay tôi còn giữ lại
Lê Văn Bỉnh
Views: 305