Triệu Huỳnh Võ (ĐS 6)
Vào mùa hè năm 1966, khi tôi sắp hoàn tất chương trình Cao học Hành Chánh Công Quyền (HCCQ) tại phân khoa School of Public Administration của University of Southern California (USC) thì anh Nguyễn quốc Trị và sau đó chị Trương hoàng Lem cũng được học bổng của USAID theo học ngành HCCQ tại đây nhưng để lấy bằng Tiến sĩ.
Rất may vừa lúc sinh viên người Thái Lan share phòng với tôi dọn ra, nên tôi và anh Trị trở thành roommates của một apartment khá tiện nghi, được gần trường và thư viện.
Vào lúc này tôi có mua được một chiếc xe hơi cũ nên việc đi lại của cả hai cũng đỡ vất vả .Xin nói thêm ở Cali lúc đó cho phép dùng home driver license.
Vừa ổn định việc move in xong, khi bước qua tuần lễ thứ hai thì anh Trị cho tôi biết ý định là sẽ tìm cách trở về Việt Nam ngay càng sớm càng tốt , vì lo ngại sức khoẻ của chị Trị có vấn đề, bởi hơn một tuần qua anh chưa nhận thư của chị.
Trước dự tính quyết liệt và đột ngột này, tôi đã hết sức khuyên can anh bằng cách đưa kinh nghiệm bản thân từng gặp phải vấn đề tương tự lúc mới qua tới đây. Nhưng anh vẫn lo lắng lắm vì anh cho biết sức khoẻ của chị ấy vốn đã không được tốt từ nhỏ rồi.
Chừng ấy biểu hiện đã nói lên lòng thương yêu và lo lắng cao độ của anh dành cho chị Trị.
Cũng may là vài hôm sau thì anh nhận được tin nhà.
Qua trao đổi tâm tư, lúc đó tôi mới biết anh nguyên là Công Cán Ủy Viên phục vụ tại Uỷ Ban Hành Pháp Trung Ương ( tên gọi mới của Phủ Thủ Tướng) do ông Nguyễn cao Kỳ làm Chủ Tịch. Anh còn cho biết, trước khi qua Mỹ, anh cũng có xúc tiến việc trình Luận án Tiến sĩ Công Pháp sau khi anh lấy được hai Chứng chỉ Cao Học Công Pháp, nhưng điều đó bị bế tắc ngay từ đầu. Lý do là anh có trình bản đề cương luận án cho GS bảo trợ VQT để ông phê duyệt trước, sau đó mới khai triển tiếp nội dung, nhưng đã không được phản hồi. Mãi về sau anh ấy được cho biết nó đã bị thất lạc.
Ngoài việc chia sẻ tâm sự ,tôi và anh Trị còn chia sẻ khẩu vị ăn uống nữa. Đó là vì không biết công thức kho cá , chiên cá , nên tôi chỉ biết làm và ăn các món ăn của thịt bò hay thịt heo thôi. Trái lại anh Trị rất thích các món ăn quen thuộc chế biến từ cá,và chịu khó thực hiện qua thư hướng dẫn của chị Trị. Nhờ vậy mà từ đó bữa cơm hằng ngày được thay đổi khi thì với thức ăn của thịt, khi thì của cá.
Cuối tháng 9 năm 1966 tôi tạm thời chia tay với anh Trị để về lại Việt Nam sau khi đã hoàn tất chương trình của mình. Mối liên lạc của tôi với anh vẫn tiếp nối khi anh về Việt Nam, nhất là qua các buổi gặp gỡ, các trận đấu giao hữu tại sân Tennis của Học viện.
Sau ngày 30-4 -1975, mãi tới năm 1990 tôi và gia đình mới được định cư ở Mỹ sau hơn 12 năm tôi bị đi tù Cộng sản, và nhờ có tham dự Đại Hội Thể Giới QGHC năm 1999 tại DC nên tôi mới gặp lại anh Trị,và lần đó anh có mời tôi về nhà và gặp gỡ chị Trị.
Từ đó về sau, mọi liên lạc được tiếp diễn qua điện thoại hoặc e-mail. Cũng qua các lần trao đổi này, được biết gia đình anh đã đi tản được vào phút chót, đầy cam go và vất vã lắm mới lên được Tàu Trường Xuân hay Việt Nam Thương Tín (tôi không nhớ rõ lắm). Và trên đường đi ra Vũng Tàu thì con Tàu này bị Việt Cộng bắn đuổi có gây thương tích cho người di tản trên Tàu trong đó có thân nhân của anh nữa, (lâu rồi tôi chỉ nhớ mang máng như vậy)
Chỉ vài năm sau Đại Hội QGHC năm 1999 vừa để cập bên trên thì sức khỏe của chị Trị sút giảm và trở nên trầm trọng và anh Trị lúc đó đã dành toàn thời gian để chăm sóc cho chị cho tới khi chị ra đi vào năm 2001.
Mới gần đây, nhân dịp dự Đại Hội QGHC được tổ chức lần thứ 2 cũng tại DC năm 2019, tôi và anh Trị lại được gặp gỡ nhau. Qua Tiếp xúc và trao đổi ý kiến tôi nhận thấy thần thái và phong độ anh vẫn còn đầy đủ. Nay trước tin anh vừa qua đời, tôi vô cùng bồi hồi và xúc động khi ký ức về thời gian sinh hoạt chung với anh thời còn theo học ở USC đã ùa về.
Về tài năng, đức độ, thành tích nổi bật của anh đã được cố đại huynh Bữu Viên vinh danh trong buổi lễ ra mắt cuốn sách của anh,”Nguyễn văn Tường và cuộc chiến chống đô hộ Pháp của nhà Nguyễn”, tổ chức tại DC các năm trước, và mới đây được post lên lại trên diễn đàn QGHC.
Tại đây tôi chỉ muốn nêu lên điểm son nồi bật ở anh mà tôi đã cảm nhận rõ nét nhất, đó là lòng thương yêu và lo lắng sâu đậm của anh đã dành cho chị Trị.
Điều đó đã được thể hiện lần thứ nhất, vào mùa Hè năm 1966, khi anh vì lo cho sức khoẻ của chị Trị bên nhà bị trục trặc sao đó nên không gởi thư cho anh, khiến anh sẵn sàng muốn bỏ học quay về nhà để săn sóc cho chị.
Điều đó được thể hiện lần thứ hai vào các năm 2000 và 2001 khi chị Trị lâm trọng bệnh và lòng thương yêu cao độ của anh dành cho chị đã được thể hiện qua việc anh bỏ toàn thời gian của anh để chăm sóc chị cho tới lúc chị trút hơi thở cuối cùng.
Giờ đây tôi thiết nghĩ quí anh chị cũng như tôi tin rằng anh Trị đã đề huề gặp lại chị ấy nơi cõi Vĩnh Hằng.
Elk Grove ngày 20 tháng 10 năm 2024
Triệu huỳnh Võ, ĐS 6
Views: 105