Lê Văn Bỉnh
Em nhắn anh gửi về chút lửa,
Anh hỏi em sẽ nấu nướng những gì?
Em trả lời cá chết hết ngoài biển trên sông,
Heo gà nhiễm độc ai dám ăn mà nấu;
Lúa rau cháy nắng đầy đồng,
Em không cần đốt thêm chi nữa!
Em lại nhắn anh gửi về em chút lửa,
Anh tò mò hỏi em muốn thiêu đốt những gì?
Em trả lời rừng trơ trụi lá;
Đồi đã trọc từ đỉnh xuống chân;
Lâu đài dinh thự của tân cường hào ác bá
Đều xây bằng cốt sắt bê tông,
Cổng kín tường cao nhiều tầng bảo vệ.
Họ có chết đi cũng chỉ thêm đen địa ngục!
Mau gửi lửa về, em đêm ngày thúc giục.
Anh nóng lòng muốn biết lửa để làm gì
Khi em không cần nấu nướng đốt thiêu?
Em trả lời không chút chi e ngại:
Để sưởi ấm trái tim em nhiều năm nay nguội lạnh,
Để sưởi ấm mấy chục triệu trái tim quanh đây
Ngỡ mình đang vô vàn hạnh phúc
Trước đất nước của ai đó sắp tiêu vong,
Khi đồng bào của ai đó tù đày gục ngã.
Em quả quyết người ta có thể làm nên tất cả
Với trái tim ấm áp tình nước tình người.
Cuối cùng khi thấy anh ngần ngại,
Em cũng tỏ ý e dè:
Các anh có còn đủ lửa gửi về?
Câu hỏi đó một mình anh trả lời không nỗi!
Lê Văn Bỉnh
tháng 7/2016
Views: 149