Thơ Lê Văn Bỉnh
Đêm qua trong giấc mơ
Toàn thân tôi bừng nóng
Đau đau cổ họng
Ho khan rồi khó thở
Những đám vi khuẩn đỏ
Ồ ạt chui vào phổi
Hung hăng đào xới
Phá vỡ hàng vạn phế nan
Khi tôi sắp xỉu ngất
Bỗng cửa phòng mở bật
Mấy làn gió mát
Từ một đỉnh đồi xa
Thổi vào mũi miệng vô vàn hạt phấn hoa
Hai buồng phổi đầy dưỡng khí và thân tôi hồng hào trở lại
Chúng ta phải sống và tập hợp dưới chân đồi xưa
Tiếng vọng vang vang oai phong hiệu lệnh
***
Ngọn đồi đó chúng tôi từng dừng quân
Đóng lại một đêm
Đồi 29 ai dễ gì quên
Cao độ trùng tên với ngày cận cuối tháng Tư
Chúng tôi đã vội vã leo lên
Hì hục cuốc đào công sự
Những ụ súng to nhỏ bố trí sẵn sàng
Lệnh chờ đánh tập hậu
Đại quân địch sẽ qua thung lũng dưới chân đồi này
Nhưng sáng hôm sau
Khi mặt trời vừa lên cao
Chợt có lệnh đầu hàng
Chúng tôi bàng hoàng
Đắn đo do dự
Cả đơn vị tức tưởi gục đầu
Quân phục cởi ra giấu cùng súng đạn
Vào những hốc đá
Lần lượt bước xuống chân đồi
***
Vừa hồi sức tôi cùng đồng đội
Quay trở lại ngọn đồi xưa
Hoang vu u tịch
Những mái tóc bạc vờn bay trong gió
Những khuôn mặt nhăn nheo khắc khổ
Những bàn tay gầy guộc ốm o
Chúng tôi nhìn lên đồi
Nhạt nhòe nước mắt
Đồi 29 hôm nay sao cao quá
Những chướng ngại không thể vượt qua
Những bộ quân phuc kia ơi còn như xưa hay mục nát
Những khẩu súng kia ơi còn như xưa hay rỉ sét
Bốn mươi lăm năm háo hức chờ đợi
Còn lại đây hồn xác thẫn thờ
Đau xót
Lê Văn Bỉnh, ĐS 10
Virginia, tháng Tư 2020
Views: 156