Thơ Lê Văn Bỉnh
- Thân tặng những“Hoài Bão”
Thanh lặng thì thầm với bóng đen:
Đã khuya, sao chưa thấy lên đèn!
Người đâu – tạm vắng hay biền biệt?
Ngọn nến nhỏ ơi, tỏa sáng lên!
***
Gió giật vù vù mãnh liệt hơn,
Tuyết bay phủ trắng mấy canh trường.
Không gian thịnh nộ vòng hư ảo,
Trời đất cuồng si điệu oán hờn.
***
Người vẫn chìm sâu trong bóng đêm,
Tịnh như tĩnh vật xám – im lìm.
Tâm tư lắng đọng đời giông bão,
Đông lạnh nhiệt tình thuở thiếu niên?
***
Ẩn chứa những gì dưới tuyết băng?
Cỏ xanh một đám có còn chăng,
Hay là một mớ rêu vàng úa?
Di chỉ hằng mơ chiếc nỏ thần!
***
Lớp lớp thời gian trỉu nặng vai,
Buồng tim hoài niệm đã vun đầy.
Đường xa khấp khễnh hay nghiêng ngã,
Nỏ thật đâu rồi? Biết hỏi ai!
Lê Văn Bỉnh
Views: 27