Em Lớn Lên

Lê Văn Bỉnh

peace

Bầy chim én bỗng bay về ồ ạt,
Hứa mùa xuân cho khắp xóm làng vui,
Cho bé thơ môi nở nụ cười tươi.
Đồng ruộng ơi đã qua thời giặc giã!

Rồi quê hương không mùa đông nghiệt ngã,
Mà cơ hàn lại hành hạ quanh năm.
Tiếng thở than, lời ai oán thì thầm.
Đời vật lộn với cái ăn cái mặc.

Cha mẹ em suốt tháng ngày tất bật,
Còn nghĩ gì đến thế hệ mai sau.
Tâm tư họ luôn sợ hãi một màu:
Màu máu phụt từ những vuông cờ đỏ.

Em bàng hoàng trước tương lai bỏ ngỏ.
Bụng đói cào, tai nghe chuyện rừng mơ.
Rừng bốc cháy khi em đợi em chờ,
Là lá khô ở những khu kế cận.

Em lớn lên theo dòng đời lận đận:
Bụi bặm phố phường, nước bẩn sông đen.
Ngày qua ngày … thêm một chút ươn hèn
Tích tụ lại … lớn dần … em oà khóc.

Thì ra bầy chim bay ngang bay dọc
Là giả hình của một lũ quạ đen.
Chúng sinh sôi thêm, giành giựt vang rền;
Em kiệt sức, chúng tưởng là đã chết.

Em thường tự nhủ: đời em chưa hết.
Sao đổi ngôi … em sẽ thấy tương lai.
Ước vọng kia em ấp ủ đêm ngày,
Dù bàn tay em rất gầy rất yếu.

Vì có điều giờ đây em đã hiểu:
Phù Đổng xưa lớn từ cái vươn vai,
Phù Đổng nay gom góp những bàn tay
Vung mạnh lên … sẽ làm ra huyền thoại.

Lê Văn Bỉnh
Virginia 01/2011

Visits: 621

Posted in tho.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *