Đôi Dòng Nhắn Muộn

Trần Văn Lương

Dạo:

Chào đời chẳng một ai hay,

Ra đi cũng muốn xuôi tay âm thầm.

Đôi Dòng Nhắn Muộn

Khi hay tin tôi mất, bạn hiền ơi,

Đừng phí sức tìm đến nơi thăm viếng,

Vì khi bạn lỡ tình cờ nghe tiếng,

Xác thân tôi tan biến đã lâu rồi.

 

Tôi biết mình sống chết cũng thế thôi,

Chẳng ai có rỗi hơi mà thương tiếc.

Ngày tôi đến với đời, không ai biết,

Thì ra đi chẳng thiết để người hay,

 

Nên dặn dò con cháu bấy lâu nay,

Khi tôi phải xuôi tay nằm đâu đó,

Đừng bày vẽ báo tin, đăng cáo phó,

Khiến bạn bè phải tỏ vẻ buồn đau,

 

Đánh đàng xa vất vả viếng tang nhau,

Có đáng sá gì đâu thằng tôi đó.

Tôi đã sống một đời như cây cỏ,

Có chết đi, cũng chẳng bõ công buồn.

 

Hãy xem tôi như là một tiếng chuông,

Trong giây phút chợt buông rồi lịm tắt.

Đừng nhọc lòng thắc mắc,

Chuyện tôi vừa có mặt ở trần gian.

 

Mấy mươi năm hưởng tuổi thọ trời ban,

Sống nhếch nhác, hoàn toàn vô tích sự.

Học đòi đôi ba chữ,

Chẳng ích gì cho xứ sở quê hương.

 

Hơn nửa kiếp tha phương,

Lang thang phường giá áo.

Phất phơ mãi, chẳng làm nên cơm cháo,

Chỉ ngày ngày ngơ ngáo ngóng trời xa.

 

Chưa một lần báo hiếu được mẹ cha,

Anh em cũng tựa hoa trôi dòng nước.

Ân trọng nghĩa sâu, chửa đền đáp được,

Càng sống lâu, càng rước lắm nợ nần.

 

Tết đến đã bao lần,

Vẫn mãi đợi mùa Xuân trên đất mẹ.

Tim cằn cỗi chỉ còn dăm giọt lệ,

Vắt thành câu kể lể nỗi đoạn trường.

 

Tính khật khùng, chẳng có mấy người thương,

Kẻ ghét bỏ, đầy đường không đếm xuể.

Lòng thầm luôn biết thế,

Nên lìa đời chẳng dám để ai hay.

 

Tôi muốn lúc chia tay,

Cũng giản dị như ngày rời bụng mẹ,

Chỉ có mặt vài người thân lặng lẽ,

Buồn hay vui cũng thế, giữ trong nhà.

 

Cuộc sống đà đầy ắp chuyện xót xa,

Tôi không muốn trò tang ma lịu địu,

Thành gánh nặng cháu con mình phải chịu,

Khiến chúng càng thêm bận bịu lôi thôi.

*****

Nếu tình cờ nghe tôi mất, bạn ơi,

Hãy phớt tỉnh, đừng phí lời thương tiếc,

Đừng vớ vẩn thốt lên câu vĩnh biệt,

Hoặc băn khoăn vì biết quá muộn màng.

 

Đừng hoài công sục sạo các nghĩa trang,

Đất nhân loại càng ngày càng khan hiếm.

Cũng đừng kiếm xương tàn tôi dưới biển,

Tôi dám nào làm ô nhiễm trùng khơi.

 

Nếu thương tôi, xin bạn hãy cười tươi,

Châm điếu thuốc, phà hơi theo làn gió,

Rồi nheo mắt, thở phào và nói nhỏ:

– Cuối cùng thằng khỉ đó cũng ra đi!

Trần Văn Lương (CH8)
Cali, 3/2018

Visits: 181

Trên Cát

Thơ Lê Văn Bỉnh

 

Người thương binh loay hoay trên bãi biển

Đắp mô hình thủ đô cũ Sài Gòn

Tấp nập bộ hành đại lộ hẽm con

Xuất hiện thêm chợ mấy ngôi lớn nhỏ

 

Ngọn cờ tí teo mặt anh rạng rỡ

Nhiều mái trường đông đúc đám học sinh

Anh nói đây một thủ đô thanh bình

Dù xa xa vang vang bom đạn nổ

 

Khách đi qua bấm máy hình ghi nhớ

Anh mỉm cười cám ơn kỷ niệm này

Sóng biển vào trong vài giờ nữa đây

Sẽ xóa hết cảnh thanh bình trên cát

 

Khách vắng đi và nhanh trong chốc lát

Anh vẽ người chỉ còn lại một chân

Cánh tay cụt đong đưa nỗi nhọc nhằn

Nước lại xóa công trình vừa mới chớm

 

Nhìn sóng vỗ tràn lan anh cười lớn

Tác phẩm vẫn còn – đó chính là ta

Chứng tích một thời — dù khá phôi pha

Là thực tế  –không chỉ qua hình ảnh

 

Cứ vài tuần anh lại ra biển lạnh

Đắp mô hình thủ đô cũ Sài Gòn

Khách vẫn chụp hình – ảnh đó sẽ còn

Còn ảnh anh — người lắc lư trên cát.

 

Mưa mỗi lúc càng thêm nặng hạt

Gió vù vù như tích tụ trăm năm

Sóng điên cuồng gào thét ầm ầm

Anh về đâu — hay vẫn còn trên cát

 Lê Văn Bỉnh

Virginia Tháng Giêng 2018

Visits: 189

Lệ Thiên Đường

Tôn Thất Hùng

Ngày em lạc bước trần gian
Hạc vàng quay quắc bạt ngàn tìm em

 

T ơ trời vương màu áo
Mắt ngọc nắng lụa vàng
Tóc mây hương khuê các
Dáng liễu thanh đài trang

Rêu phủ xanh tường cũ
Chiều Thu phiến nắng vàng
Tan trường cùng chung bước
Ðông giá đón Xuân sang

Có lần về xe trễ
Ðông khách cố chen lên
Ngỡ ngàng qua ánh mắt
Trần thế thêm nàng tiên

Trong khoang xe chật chội
Chợt sáng giữa u tối
Áo trắng lạc thiên đường
Giáng trần đang bối rối

Xuống xe theo từng bước
In dấu hài đi trước
Bừng đỏ đôi má hồng
Kiêu sa đi không ngước

Tất niên mở dạ tiệc
Ðông đủ các bạn thân
Chủ đề đêm văn nghệ
Ca khúc tình mùa Xuân

Giáng Hương, Quyến, Ngọc Yến
Cả một trời xuân xanh
“Bến xuân “Như Ý chọn
Thanh Trúc “ Tà áo xanh”

Chủ đề nhạc tình yêu
Ca ngợi tình muôn thuở
Thu “Lá đổ muôn chiều”
Lá vàng khóc tình yêu

Lâng lâng hồn nghệ sĩ
Mê đắm sắc thiên hương
Say tình ca men rượu
Rã cánh mộng thiên đường

Tân xuân mồng một Tết
Tiếng súng đồng nổ dòn
Dầm mưa phùn cùng dự
Lễ thượng kỳ ngọ môn

Giặc chiếm Huế đầu Xuân
Sau binh biến Mậu thân
Rơi lệ mừng tái ngộ
Tay trong tay giai nhân

Thiên đường yêu thơ mộng
Trần thế nặng phồn hoa
Tuổi xuân đầy lý tưởng
Tay trắng về núi xa

Cuộc chiến đang ác liệt
Giặc tràn ngập biên cương
Cõi ngoài lo giúp nước
Nơi hỏa ngục chiến trường

Mỗi lần được về phép
Hạnh phúc ngồi bên nhau
Êm đềm nhìn phiến nắng
Tường cũ rêu xanh màu

Ba năm trước về phép
Ban toán hỏng Tú tài
“Văn chương” lời khuyên bảo
Lần cuối đã Luật hai

Crystal mở cửa hàng
Nhiều bướm ong giàu sang
Ngọc ngà đời nhung lụa
Phụ mẫu kén rễ vàng

Này “Hương xưa, Hoài cảm”
Băng nhạc dành tặng Hương
Tình trần mong manh quý
Chút hạnh phúc thiên đường

Hương kéo tay ra cửa
Ngây thơ mãi bên nhau
Tay trong tay vĩnh cửu
Hạnh phúc đến bạc đầu

Nghĩa mẫu ở phòng bên
Quát ầm “Hương mẹ bảo”
Lệ tình rơi tuyệt vọng
Thôi vĩnh biệt giáng tiên

Tây nguyên mai rừng nở
Chốn cũ nơi hậu phương
Nắng vườn đào còn nhớ
Phút luyến tình tơ vương

Nước mất đời đảo điên
Cướp tra khảo kiếm tiền
Lìa trần đương danh sắc
Về chốn xưa bình yên

Áo trắng hồi thiên đường
Hồn nhiên quên trần thế
Tình trần xưa chạnh nhớ
Theo gió trời tơ vương

Một chút tình thơ mộng
Trần gian mãi còn hương
Nơi vĩnh hằng còn đọng

Hạt sương lệ thiên đường

Có những đêm về sáng
Long lanh những hạt sương
Lệ tình xưa áo trắng
Thanh thoát lìa thiên đường

Cánh hồng sương long lanh
Tinh khiết tình mong manh
Hạnh phúc thời thơ mộng
Vĩnh hằng tình xuân xanh

Hồng trần hoa ngát hương
Khuya khoắc hoa đẫm sương
Nơi vĩnh hằng thanh tịnh
Hương bình an thiên đường

Tôn Thất Hùng
14/1/2017

Visits: 496

 Lá Thư Từ Ngục Tối

Trần Văn Lương

Dạo:
Vì thương vận nước điêu linh,
Nên người phải đón Giáng Sinh trong tù.
 
(Để tỏ lòng kính phục đối với những vị anh thư 
nước Việt đang phải đón Giáng Sinh trong ngục tù 
Cộng sản chỉ vì lòng yêu nước đã can đảm lên tiếng
bảo vệ nhân quyền, tự do và độc lập cho quê hương)

Blogger “Mẹ Nấm” Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đã bị CSVN tuyên án 10 năm tù từ 29/6/2017

 Lá thư Từ Ngục Tối

Đêm đặc quánh, người tù ngồi chết lặng,
Tiếng đàn ca văng vẳng lắng qua song,
Gắng gượng xua nỗi tuyệt vọng trong lòng,
Tay nguệch ngoạc đôi dòng cho con gái.
                          ***
Con yêu dấu, Giáng Sinh đà trở lại,
Mẹ lần đầu phải xa ngoại, xa con.
Chốn ngục tù dù khổ sở héo hon,
Lòng mẹ vẫn sắt son cùng đất nước.
 
Biết làm sao khác được,
Khi bạo quyền đang tàn ngược với dân.
Mẹ cúi đầu chịu lỗi với người thân,
Và xin ngoại tha cho phần bất hiếu.
 
Mẹ tin tưởng ngoại và con đều hiểu
Nỗi khốn cùng của bao triệu dân Nam.
Nếu mình không tiêu diệt lũ gian tham,
Thì sẽ mất giang san vào tay Chệt.
 
Quê hương là trên hết,
Mẹ có chết cũng đành,
Nhưng dặn lòng phải bền bỉ đấu tranh,
Không muốn thấy dân mình thành nô lệ.
 
Con và ngoại đêm nay cùng đi lễ,
Hãy cầu xin cho mẹ được kiên cường,
Cho dân lành thôi gánh chịu đau thương,
Cho đất nước thoát con đường bất hạnh.
 
Con có biết nhiều trẻ em đêm thánh,
Cũng như con dường chịu cảnh “mồ côi”,
Đón Giáng Sinh mà đòi đoạn khúc nôi,
Thương cha mẹ mỏi mòn nơi tù ngục.
 
Họ như mẹ đã chối từ hạnh phúc
Của riêng mình để liên tục dấn thân,
Cất lên giùm tiếng nói của người dân,
Đem xương máu thắp dần từng ngọn đuốc.
 
Mẹ thầm hiểu, đây chỉ là mơ ước,
Nhưng nếu toàn dân vì nước một lòng
Chịu hy sinh để cứu vớt non sông,
Thì Cộng sản quyết sẽ không tồn tại.
 
Mẹ mong mỏi dân ta đừng ỷ lại,
Đất nước mình, mình phải tự thân lo.
Đừng cậy trông vào “thế giới tự do”,
Ai cũng chỉ bo bo quyền lợi họ.
 
Họ chỉ phán dăm ba câu này nọ
Để tuyên dương cùng cổ võ vu vơ.
Tội dân mình vẫn cứ mãi ngây thơ,
Ôm ảo vọng ngóng chờ hè đổ tuyết.
 
Thương con cháu ngày sau trên đất Việt,
Tìm cội nguồn nào biết hỏi nơi đâu.
Máu Rồng Tiên đã pha trộn khác màu,
Lịch sử cũng bị giặc Tàu viết lại.
 
Chung quy bởi lũ cầm quyền vô loại,
Mà chúng mình mãi mãi mất quê hương,
Người dân lành gánh chịu lắm đau thương,
Cả đất nước là một trường oan nghiệt.
 
Tổ quốc sẽ vẫn muôn đời bất diệt,
Dù giặc Tàu đem nước Việt xóa tên,
Nếu mọi người vẫn một dạ trung kiên,
Luôn nhớ đến công tổ tiên gầy dựng.
 
Nhưng đau đớn, dân đã quen hờ hững,
Biết bao giờ mới khứng chịu đứng lên,
Kẻ đêm ngày lo hưởng thụ triền miên,
Kẻ quên hết thời vượt biên khốn khó.
                         ***
Người buông bút, đèn mờ cay mắt đỏ,
Lời thánh ca về theo gió nấu nung,
Miệng lâm râm câu “Đêm Thánh Vô Cùng”,
Nỗi chua xót chợt bùng như lửa hạ.
Trần Văn Lương
 Cali, 12/2017

Visits: 292

Thời gian còn lại

Khánh Hà

Hãy trân trọng thời gian còn lại

Một ngày, một tuần hay bao lâu

Chẳng biết lúc nào thì khép lại

Bỏ lại sau lưng thế giới  sầu

 

Đáng lẽ ra cuộc đời quá đẹp

Trời sanh ai cũng có nụ cuời

Nếu tặng nhau mỗi lần gặp mặt

Là cho nhau một món quà vui

 

Trong thiên nhiên bao nhiêu kỳ thú

Từ đóa hoa nhỏ bé bên đuờng

Đến khí trời, núi non, sông biển

Và khoảng không mầu nhiệm khôn luờng

 

Chung quanh ta tràn đầy ân sủng

Nếu mở lòng cảm nhận tình thuơng

Không tham cầu si mê vọng tuởng

Thế giới ta cả một thiên đuởng

 

Khánh Hà

Visits: 248

Cái Chết Không Bình Yên  

Lê Văn Bỉnh

 

Một người sống còn

Sau biến cố với mấy mươi nhát dao đâm vào thân thể

Và một người sắp chết một cái chết không bình yên

Sau những năm dài bệnh hoạn triền miên

Ông thích chọn trường hợp nào

Vị học giả già châu Phi vui tính hỏi tôi khi ông nằm trên giường bệnh

 

Sống vẫn hơn

Tôi trả lời ngay bằng nghĩ suy chức nghiệp

Nhưng cũng chia xẻ

Về những tháng năm dài trải nghiệm trong các trại tù cải tạo quê nhà

Bốn mươi năm sau hồi tưởng

Vẫn còn đau đớn xót xa

Vâng ông bảo cái chết không bình yên không có gì đáng sợ

Chỉ  thương cho thân nhân nhìn nghĩ về mình

Hôm nay và ngày mai khi mình đã vắng bóng trên cõi đời này

 

Thượng Đế tạo tôi ra

Để làm đẹp vương quốc của Ngài

Ngài  may mắn nếu tôi đóng góp được điều hay

Và rủi ro khi tôi làm nhiều điều xấu

Ngài sẽ không màng về sự thiếu vắng của tôi

Là Một Nhà Giáo Dục Vĩ Đại

Ngài muốn con người luôn tư duy về những việc mình làm

Chúng ta còn biết làm gì hơn trong khi còn lây lất

Nhưng quả tình tôi không biết tôi suy nghĩ để làm gì

Hay chỉ  để chia xẻ một chút với ông và con cháu

Chưa bao giờ tôi muốn trở lại trần gian này thêm kiếp thứ hai

Cuộc sống con người chưa bao giờ dễ

 

Ông mỉm cười khi bắt tay tôi từ giả

Nụ cười thân thiện đó

Cái lạnh bàn tay ông

Đến hôm nay tôi còn giữ lại

 

Lê Văn Bỉnh

Visits: 305

Bông Hồng Trắng

Trần Văn Lương
 
Thùy :
                   Đường luân hồi quạnh quẽ,
                   Cõi nghiệp thức mang mang,
                   Cất bước đi tìm mẹ
                   Bi thương đọng mấy hàng.
                         (Mục Kiền Liên lên đường tìm mẹ)            
  Tụng:
          Bông Hồng Trắng                                                 
                        (Kính dâng U)                                                  
Rằm tháng bảy mưa trời không chấm đất,
Con lên chùa lòng u uất khôn nguôi,
Nhìn ai ai cũng hoa đỏ thắm tươi,
Mà tủi phận gắn lên người hoa trắng.
Sau Phật điện, phòng hương linh tĩnh lặng,
Khói nhang mờ cùng vạt nắng nương nhau.
Màu khăn tang che khuất kín niềm đau,
Ngàn ánh mắt từ vách cao buồn bã.
Khung ảnh mẹ giữa hàng trăm ảnh lạ,
Đôi mắt  già tựa  biển cả đau thương,
Thương cho mình trót  giũ nợ  tha phương,
Thương con cháu cõi vô  thường trôi nổi.
Tiếng mõ gỗ đục ngầu theo làn khói,
Giọng kinh buồn như réo gọi hồn xưa,
Nến sụt sùi đang khóc trọn cơn mơ,
Con tiếc  nhớ những ngày thơ đã khuất.
Xưa theo mẹ ngày Vu Lan lễ Phật,
Con dại khờ, luôn đánh mất cành hoa,
Đâu biết rằng niềm hạnh phúc bao la,
Được gói trọn trong nụ hoa đỏ thắm.
Cậu mất sớm, mẹ trăm ngàn cay đắng,
Nách năm con, vượt bao dặm sơn khê,
Một đời người chịu mấy bận lìa quê,
Thân cát bụi chưa được về chốn cũ.
Cuộc đời mẹ là chuỗi dài khốn khổ,
Không họ hàng, thân góa bụa long đong.
Tuổi xa trời, sống nhờ đất lưu vong,
Khi nhắm mắt, cháu con còn thăm thẳm.
Con mơ ước, sao đem dòng máu ấm
Từ tim con nhuộm thắm lại nụ hoa,
Để cho con được thấy lại mẹ già,
Dù chỉ thoáng vài sát na ngắn ngủi.
Nhưng hoa trắng vẫn nguyên  màu sám hối,
Và mẹ hiền vẫn lạc lối nơi đâu,
Con đớn đau trước ảnh mẹ gục đầu,
Lòng chua xót chỉ biết cầu biết khẩn.
Cài hoa trắng, con đành lòng chấp nhận,
Khoác lên người thân phận kẻ mồ côi.
Mẹ đã đi xa vĩnh viễn thật rồi,
Con mất mẹ, mẹ ơi, con mất mẹ.
Làn khói trắng tỏa lên cao nhè nhẹ,
Kinh cầu hồn buồn cắt xé ruột gan,
Ngọn gió lùa thêm buốt giá thân nhang,
Nến cháy dở vun từng hàng nước mắt.
                         x
                   x          x
Trời tháng bảy, mây mù không xuống đất,
Chốn quê nhà đang lất phất mưa Ngâu,
Riêng mình con thương nhớ mẹ âu sầu,
Cài hoa trắng mà cúi đầu buồn tủi.
Dù nghiệp chướng trải ba ngàn thế giới,
Dù luân hồi trăm vạn lối mang mang,
Nếu kiếp sau phải trở lại trần gian,
Con chỉ muốn mãi được làm con mẹ.
                   Trần Văn Lương
                  Cali, Vu Lan 2001

Visits: 140